Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng đất mà đặc sản chủ yếu là nắng và gió. Từ khi sinh ra cho đến tuổi đi học tôi đã quen với cái cảm giác được tận hưởng những thứ đặc trưng nhất của quê mình. Tôi yêu lắm con người và vùng đất này. Tuổi thơ tôi đã trải qua những kỉ niệm ngọt ngào nhất mà có kẽ đi hết cuộc đời này tôi cũng không quên được.
Quê tôi không phồn hoa đô hội như những nơi khác. In hằng vào tâm trí tôi là những cánh đồng trải dài đến vô tận, những đồi đào với bạt ngàn cây lá và rất nhiều những điều khác nữa mà kể ra có lẽ các bạn sẽ phải ghen tị với tôi vì được sinh ra và lớn lên ở một nơi như thế này. Không phải chỉ trong tranh hay trong truyện mới có những cảnh đẹp của tuổi thơ như thả diều vào những buổi chiều trên cánh đồng bạt ngàn gió hay những trò chơi tuổi nhỏ thú vị hơn bất cứ thú vui nào trên đời mà nó vẫn tồn tại trong đời thực đó bạn à - quê tôi có những thứ đó. Tôi tự thấy mình may mắn vì có được những kỉ niệm mà không phải ai cũng có được. Tuy vậy tôi cũng ý thức được quê mình còn nhiều khó khăn, vất vả lắm. Không được thiên nhiên ưu ái nên những mùa lũ lụt, thiên tai quê tôi cũng phải oằn mình trong đau đớn. Những khó khăn vất vả đã góp phần tạo nên tính cách, con người quê tôi với bản lĩnh kiên cường.
Càng lớn tôi càng thấy yêu thấy quý cái nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Tôi biết có thể sau này lớn lên tôi sẽ xa vùng quê này để đến với những nơi khác tấp nập hơn, sang trọng hơn nhưng nơi đây chắc chắn mãi là nơi chốn tôi muốn được quay về. Chỉ có trở về nơi đây và tắm mình vào dòng sông kỉ niệm tuổi thơ tôi mới thấy mình thật sự bình yên.
Một lần nữa tôi muốn nói tôi yêu quê tôi lắm. Phú Ninh mãi trong tim tôi!
Share your thought