" Khi gió đồng ngát hương rợp trời chim én lượn, cây nẩy mầm chồi xanh, mây trắng bay yên lành
Em chợt đến bên anh dịu dàng như cơn gió nhẹ, và lòng anh để ngỏ cho tình em mơn man"
Mỗi lần nghe bài hát này lòng anh lại rất buồn và đau, mặc dù trong bài hát người ta tìm được tình yêu của mình nhưng với anh thì đó lại là lúc anh mất em, em bỏ lại anh vào đúng thời điểm như trong bài hát, mưa đông buồn và gió buốt lạnh. Bài hát này xưa lắm rồi, thế hệ bọn mình ít ai nghe bài hát này nhưng không hiểu sao thời điểm mà bài hát nói lại đúng lúc như thế.
Em chia tay anh mà anh không thể làm gì được, sau cả ngàn lần chia tay thì lần này em làm thật, rõ ràng có những lúc anh còn chia tay em trước cơ mà, vậy mà lần này là thật sao? Anh còn cứ ngỡ chỉ như những lần trước thôi, rồi đâu lại vào đó, nhưng lần này thì khác, em đã rất quyết tâm, anh đã quá vô tâm với em để rồi khi em ra quyết định anh chẳng còn có thể làm gì được nữa. Anh đã làm đủ mọi cách, làm đủ mọi điều để mong em suy nghĩ lại nhưng em vẫn cứng rắn và kiên quyết quá. Anh càng cố níu kéo tình yêu của 2 đứa mình thì em càng dội cho anh những gáo nước lạnh. Khi yêu nhau ta mơ mộng, thề non hẹn biển vậy mà lúc chia tay sao em lại thực tế đến vậy. Anh biết anh có lỗi với em rất nhiều, anh đã lấy đi cả tuổi xuân của em, ước mơ và hi vọng của em một cách thật vô tâm, anh nghĩ mình phải có trách nhiệm với em nhưng anh lại không thay đổi được anh, cái bản chất ham chơi, ham vui của anh, để anh bỏ quên em trong những phút giây vô tình trôi qua. Anh rất đau, anh rất hối hận, anh muốn quay về để bù đắp cho em nhưng em không còn chấp nhận anh nữa rồi, đã quá nhiều lần như thế, nước mắt em đã rơi quá nhiều vì anh, em vẫn buông tay.
Anh đã thức hết đêm này qua đêm khác, trong hoàn cảnh đó anh không thể nào phạm sai lầm thêm được nữa, anh đã bình tĩnh đế tìm ra một cái kết cuối cùng mà anh không làm em đau khổ thêm một lần nào nữa. Và cuối cùng anh cũng chấp nhận buông tay, anh buông tay không phải vì anh đầu hàng hay anh không còn yêu em nữa mà là anh còn yêu em rất nhiều, nếu đợi anh và đi bên anh em lại mất thêm thời gian nữa, lúc đó tuổi xuân của em đã qua rồi. Anh và em đúng là không hợp với nhau, có chăng là quá yêu mà hai đứa chấp nhận hi sinh vì nhau mà thôi, em chấp nhận bỏ những thói quen của em và anh cũng vậy, cố gắng để hòa hợp nhau. Có thể em cũng như anh, chúng mình đã quá chán nản vì chuyện đó, buông tay để cả hai có những lối đi riêng.
Em đi tìm cho mình một hạnh phúc và anh cũng rất vui vì em được hạnh phúc, cái mà anh không thể mang lại cho em cả cuộc đời, anh cũng mang lại cho em hạnh phúc nhưng nó không phải là mãi mãi. Anh không đổ lỗi cho ai cả, chúng mình không phải là của nhau, vậy thôi. Cố gắng chỉ làm em thêm đau buồn và thất vọng, anh biết khi em nói chia tay anh và lúc anh ra đi em đã nhìn anh rất lâu, em còn yêu anh nhiều lắm, và anh cũng vậy nhưng chia tay đó là cách tốt nhất cho cả hai lúc này. Anh có cuộc sống của anh và em cũng có cuộc sống của em, nếu gộp làm một thì đó không phải là hạnh phúc, em không còn được thoải mái như xưa và anh cũng gò bó hơn. Em cần một người đàn ông khác, ngưòi có thể cho em hạnh phúc cả một đời, còn anh anh không biết sau này như thế nào nhưng anh vẫn mãi yêu em. Anh vẫn dõi theo những bước em đi, nhưng chẳng bao giờ em biết có một người vẫn nhìn em đi về mỗi buổi tối, dù bây giờ em đã là vợ của người ta ! Đừng bao giờ nhìn về sau em nhé, nếu ánh mắt của ta gặp nhau, anh sẽ không biết phải làm gì đâu, và em chắc cũng như vậy phải không.
Em luôn ở trong anh, nhưng ngày sau khi anh yêu cô gái nào anh sẽ yêu người đó tuyệt đối, anh hứa đấy, lúc đó em chỉ còn là bạn và là ký ức của anh thôi.
Share your thought