04/11/2012: Gửi anh của một thời


Đêm qua em lại mơ thấy anh, đây không biết là lần thứ bao nhiêu kể từ ngày em và anh xa nhau. Em vẫn thường hay nhớ thương hoài niệm về những cái đã qua, về những kỷ niệm mà anh và em đã cùng nhau dựng xây nên trong suốt 4 năm còn là sinh viên. Em vẫn nghĩ đến anh để đêm về hình ảnh anh lại hiển hiện khiến nước mắt em lại lăn dài, tim em đau nhói. Vậy là đã 1 năm rồi em và anh không gặp nhau nhưng em biết tình yêu mà anh dành cho em vẫn nhiều lắm. Anh không muốn liên lạc với em không phải vì anh không quan tâm tới em mà vì anh đang cố gắng, anh muốn em phải thật mạnh mẽ để có thể vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống khi anh đã không còn bên cạnh em như trước, không còn là chỗ dựa để che chở cho em mỗi khi em vấp ngã trên đường đời.

Em tự trách mình đã không đủ dũng cảm để đến với anh. Em buồn lắm khi vẫn con đường ấy, vẫn nơi ấy anh và em đã bao lần đi qua, bao lần cùng ngồi lại chuyện trò nhưng giờ đây chỉ còn lại trong em nỗi day dứt, luyến tiếc mà có lẽ sẽ chẳng thể thêm một lần em bước chân vào. Người ta thường nói "Mối tình đầu là mối tình đẹp nhất, rất đậm đà và cũng rất đắng cay". Anh và em xa nhau, em biết ngày đó sẽ đến nhưng em không hối hận vì đã yêu anh vì ở bên anh em mới biết thế nào là yêu, là thương, là giận, là nhớ. Anh đã cho em một tình yêu trong sáng, chân thành, không vụ lợi, không tính toán. Em cảm ơn anh đã luôn ở bên em, che chở cho em, luôn an ủi em mỗi khi em buồn, là bờ vai để em dựa vào mỗi khi mỏi mệt. Em không biết mình có thể mở lòng với một người nào đó nữa hay không vì trong tim em vẫn còn hình bóng của anh, anh à.

Ngày mình xa nhau em không khóc, không buồn vì em nghĩ rằng mình sẽ còn gặp lại, có lẽ vì em không dám tin, không dám đối mặt với một sự thật là anh và em đã xa nhau mãi mãi nhưng đến giờ đã 1 năm rồi. Em đang phải đối mặt với nó và cũng trong thời gian này em mới biết rằng tình yêu em dành cho anh lớn đến dường nào mà trước đó em không nhận ra. Điều đó khiến em đau khổ, em xót xa, nuối tiếc.

Những con đường Hà Nội - nơi anh và em đã từng đi qua vẫn còn in dấu chân của hai đứa. Những buổi chiều rong ruổi, lang thang trên những con phố râm mát, những mùa Nôel anh nắm tay em đi giữa dòng người, dưới con đường giăng đầy ánh đèn trang trí với đủ màu sắc rực rỡ. Khoảnh khắc đó với em là niềm hạnh phúc bất tận mà có lẽ em sẽ chẳng bao giờ quên bởi vì lúc đó em có anh, em thầm cảm ơn cuộc đời vì đã cho em có anh, có một tình yêu trọn vẹn.

Thế nhưng anh cũng biết đấy, cuộc đời này không phải lúc nào cũng trọn vẹn. "Hạnh phúc là một chiếc chăn hẹp mà người này kéo thì kẻ kia lạnh, hạnh phúc trông xa giống viên kim cương nhưng đến gần chỉ là những giọt nước mắt". Em và anh xa nhau em biết trong chúng ta không ai là người có lỗi, mình xa nhau khi cả hai vẫn còn thương nhớ về nhau. Tình yêu của chúng ta đã đi qua những tháng ngày hạnh phúc nhất, như thế có được coi là một tình yêu đẹp không anh?

Em không oán trách anh đã không cùng em đi đến cuối con đường vì chính em cũng đã không đủ dũng cảm để đến với anh. Tim em như bị ai đó xát muối, nước mắt em vẫn không thôi rơi khi nghĩ đến anh. Tình yêu trong em vẫn còn nguyên vẹn như thuở ban đầu nhưng "Không có tình yêu vĩnh cửu mà chỉ có những giây phút vĩnh cửu của tình yêu" mà thôi, em sẽ không hối tiếc khi phải xa anh nữa vì thời gian ở bên anh em đã yêu anh bằng cả trái tim. Hãy để những năm tháng bên nhau là mãi mãi, ta sẽ luôn trân trọng nó anh nhé!. Và giờ đây, khi đã thật sự phải cách xa nhau, anh và em đã mỗi người một con đường khác em sẽ chấp nhận nó, sẽ nhìn thẳng vào sự thật, nhưng em sẽ không bao giờ nói "Tạm biệt anh" đâu anh à. Em tin rằng ở đâu đó, trong cuộc đời này sẽ có một bờ vai để em dựa vào và cũng như anh sẽ có một người yêu anh bằng cả trái tim. Mình sẽ hạnh phúc phải không anh?

Share your thought